Chuyến đi này cũng không được nhiều thời gian lắm nên chưa tận hưởng hết được, chỉ làm giảm bớt ức chế khi chưa đi được nhưng lại tăng sự thèm muốn đi tiếp 😀
Từ HN đi HG có khá nhiều xe chất lượng cao, nhưng cuối cùng lại lựa chọn 1 chuyến chất lượng trung bình của xe Quân Nam (0988283838 hoặc 0983554488) đi từ Mỹ Đình lúc 20:30. Ngoài ra tại bến Mỹ Đình buổi tối cũng có rất nhiều chuyến giường nẳm, ghế ngả đi HG. Nếu muốn đi ban ngày thì buổi trưa cũng có xe đi, có thể đón tại BX Mỹ Đình hoặc BX Hà Đông.
3:30 có mặt tại thị xã Hà Giang, bác tài cho đảo 1 vòng thị xã buổi đêm, chẳng có gì, quay về bến xe nghỉ 1 chút chờ xe đi Đồng Văn. 5:00 có 1 chuyến đi Đồng Văn, xe này là xe chợ 100% (yên tâm ko có chất lượng cao lên đó đâu) loại chạy phổ biến 25 chỗ nhưng chất hàng mất 5 chỗ rồi, bạn có thể ngồi chung với hàng hóa (phải ngồi) đi lên ĐV. Có các chuyến 5:00; 6:00. Nếu lỡ chuyến có thể đón xe HG-Mèo Vạc nhưng phải hỏi có đi qua Đồng Văn không vì có 2 đường lên.
Đường lên DV rất hẹp và quanh co, không thể cưỡng lại vẻ đẹp của những tia sáng đầu tiên, hay người ta vẫn quen gọi là bình minh. Và rõ ràng là bình minh ở đây thú vị hơn ở biển, thay vì ngắm mặt trời lên, ở đây ta được ngắm tia sáng mới qua những khe núi, những lùm cây, bất chợt nắm được 1 tia nắng rồi lại vụt mất sau rặng núi.
7:00 tại Yên Minh được ăn sáng. Món gà ăn quá chất lượng nhưng bánh phở thì cứng như đá (ăn gà không). Dọc đường đi đã nhìn thấy nhiều người đi bộ đi chợ huyện, đi kiếm củi, đi lấy nước (vì nước sạch khu vực này rất ít, đã có nhiều công trình hồ chứa nước phục vụ người dân nhưng vẫn rất bất tiện vì xa xôi – thế nên người dân tộc ở đây thường có 1 mùi hôi hôi, mà ông anh mình gọi là mùi “trứng” khi được ngồi cạnh mấy bác H’mông trên xe)
Lên DV thì sẽ đi ngang qua cổng trời Quảng Bạ, nơi biết bao tay nhiếp ảnh tìm 1 góc độ mới cho quả núi đôi đầy khiêu gợi 😀 tiếc là không được dừng 1 chút ở đây, chỉ được ngắm núi đôi có 1 tí.
Cao nguyên đá dần lộ diện từ Quảng Bạ, nếu ở thành phố người ta hay gọi những nơi lưu giữ hàng hóa là kho bãi thì lên ĐV bạn sẽ được chiêm ngưỡng 1 cái kho chứa hàng tỉ “hòn non bộ” với muôn vàn kiểu dáng, được tô thêm vẻ quyến rũ với hiệu ứng ánh sáng mặt trời từ các khe núi.
Vừa lên tới Đồng Văn là 11:00 (140km đi hết 6 tiếng có thể hình dung đường thế nào?), mệt lả người nhưng vẫn máu, ném đồ vào khách sạn rồi tìm kiếm thông tin thuê xe máy lên đường tiếp. Thuê xe ở ĐV là 1 điều xa xỉ và khó khăn, cả huyện có 2,3 chỗ cho thuê thi nơi hết xe, nơi bán xe rồi. Hỏi han nhiều người mới tìm được 1 ông cho thuê xe với giá cắt cổ. 150k 1 buổi chiều (mới đầu đòi 200k, xăng tự đổ) – Em mất SDT của thằng đó rồi, nhưng dễ tìm, cứ đến cây xăng duy nhất ở đó, kế bên thấy 1 tiệm sủa xe Yamaha thì hỏi là có. Nói đến cái cây xăng, 2 anh em vào đổ xăng gọi nó ra đổ nó đang ăn cơm nhưng vẫn nhiệt tình chạy ra, đúng lúc đó 2 bác người dân tộc H’mong vào đổ nó nói “đi đi, chỉ đổ cho người quen” rồi đi vào ăn cơm tiếp. Hai a e nhìn nhau bảo nếu nó mà nói thế với mình chắc cũng đi bộ luôn quá!
Tiếp tục hành trình tới Lũng Cú, cái đích đang nhắm đến. Chỉ cách ĐV 22 km, nhưng chưa đi nó vội, 2 anh em chọn cung đường dài hơn để đi ngang qua nhà vua Mèo, nơi thủ phủ của khu tự trị người Mèo trước kia. Sau này con cháu đều đi theo Đảng, theo Bác, là 1 trong những đại biểu quốc hội khóa đầu tiên (xem hình nhé)
Vòng lên tới Lũng Cú, 2 đứa vừa đi vừa tí tởn chụp hình. Cuối cùng 15:00 có mặt tại Lũng Cú, gặp 1 em hướng dẫn tận tình, chỉ còn 5 phút leo cầu thang lên nữa thôi. Vừa lên đến nơi bạn sẽ có 1 cảm giác tuyệt vời, hãy khám phá khi lên đó nhé. Việc tiếp theo em làm là hôn cái cột cờ với cái bảng và tí tởn chụp vài kiểu. Tiếc là không trèo lên trên đỉnh sờ tay vào lá cờ 😦 . Nhưng cột mốc không phải ở đây. Sở dĩ ngọn núi này được chọn làm nơi cắm cột cờ là vì từ thời Lý Thường Kiệt đã cho mời các thầy phong thủy bậc nhất ở Trung Quốc sang để coi phong thủy nơi cắm cở tổ quốc, đây cũng là ngọn núi duy nhất tại khu vực này đứng 1 mình chứ không đan xen vào nhau như các ngọn khác. Và theo 1 truyền thuyết thì trước kia khu vực này thiếu nước, rồng thần bay qua đây thấy nhân dân chịu khổ nên đã đậu lại để ban phước. Nơi cắm cờ là đầu rồng, 2 con mắt rồng biến thành 2 cái hồ tự nhiên hiếm hoi ở khu vực này. Sau đó thế hệ bây giờ tiếp tục xây dựng cột cờ ở đây để tỏ rõ chủ quyền lãnh thổ.
Cột mốc chính thức nằm các đây 3km và ở ngay bên bờ nhánh sông chảy về sông Lô (trong bức hình ấy, quên mất tên rồi 😦 ) Máu giang hồ vẫn phải đi tiếp để sờ vào cột mốc, ông anh mình thì không muốn chuyện này vì thằng cha biên phòng nói nếu ra đó bị TQ bắt sẽ không chịu trách nhiệm (tại sao mình lại bị bắt khi đang đứng trên lãnh thổ của đất nước mình và lại không được chính quân đội của đất nước mình bênh vực? – tức thật ) Nhưng vẫn cố vào, mình định sẽ sờ vào đó 1 mình khi ông anh mình trông xe 😀 làm theo đúng lời hướng dẫn dặn là đừng từ xa nhìn thôi. Đường đi bắt đầu khó khăn vì đang làm đường, đến 1 ngôi làng cách cái cột mốc kia chừng 1 km nưa thôi thì bị chặn lại vì không thể đi tiếp do đường bị hư và đang làm lại. Ông người H’mông ở đó bảo đi bộ đường khác thì được nhưng mất 1 tiếng đồng hồ 😦 và bị ông anh cản lại nên mình đành đi về từ bỏ ý định sờ vào cái cột mốc đó.
Về khách sạn Cao nguyên đá với tâm trạng bị đe dọa là buổ tối không có đồ ăn nên vừa về là xông vào bếp đặt anh bếp trưởng 1 nồi lẩu gà (gà ngon mà). Ai tới đây nhớ hỏi anh Tài nhé, từng bôn ba khắp nơi cuối cùng dừng lại ở ĐV mấy tháng nay, nấu món lẩu gà tuyệt 😀 . Tưởng 2 anh em ngồi ăn buồn ai ngờ chủ khách sạn cũng có 1 bàn nhậu ở đó, rồi 2 bàn nhập lại được 6 người ăn uống no say, tha hồ hỏi han mọi thứ. Có tới 3 dân tộc ngồi trong bàn nhậu này 😀
Ăn xong lang thang vào hội chợ thương mại ĐV xem, nhìn phát ói, đúng là mấy cái hội chợ vùng xa, miễn bình luận thêm.
Kết thúc ngày đầu tiên ở đây, đoán xem, ngủ ngon chưa từng thấy. Quên mất không tả cái lạnh cắt da ở đây, mỗi đứa có 1 áo thun và 1 áo khoác, vừa đi vưa run, kaka.
Hôm sau lại thuê xe, tất nhiên xe của thằng cha kia, tiếp tục đến điểm đến thứ 3 của ĐV (3 nơi nhất định phải ghé) là dốc Mã Pì lèng. Đây là đoạn dốc nôi tiếng với cung đường hẹp, một bên núi đá 1 bên vực sâu thăm thẳm (chụp mấy pô ở đây đấy). Riêng con dốc này làm trong 9 tháng trên tổng 6 năm làm hết nguyên cung đường này.
Viết nhiều quá mỏi tay 😀
Về ĐV đón chuyến xe cuối cùng trong ngày đi Hà Giang (11:00) xe thật sung sướng vì chỉ có 3 khách, thêm vài em lên xuống dọc đường. Từ ĐV muốn đi bất cứ đâu cũng phải về lại HG hết, thế nên hủy mất kế hoạch lên Cao Bằng đi thác Bản Dốc và hang Pác Pó của mình.
Ở Hà Giang đi kiếm món đặc sản dê núi để chiến đấu và được thưởng thức món canh đắng khủng khiếp mà ai cũng khen ngon 😀 phải tận hưởng tiếp bằng 1 buổi thư giãn tắm thuốc dân tộc Dao đỏ và bấm huyệt. Đúng là hưởng thụ những cảm giác mới lạ (khi chưa biết sắp gặp chuyện xúi quẩy).
Lần về thay xe Khải Huyền (0913271384 hoặc 0918384384) đi HN, được đón tận nơi (chỗ tắm lá thuốc) rất tuyệt, xe rất đẹp nhưng mẹ ơi, người xếp như lợn, đầy kín xe, cả duwois sàn xe, người người ôm nhau. Em được xếp 1 ghế gần cuối, ghế dài đẹp lắm mà cả chuyến phải co chân lên vì dưới ghế có 4 cái chân nhồi nhét ở đó 😦 ông anh mình thì ngồi trên đâu với cái ghế của phụ lái, tất nhiên chẳng ngủ được vì cái ghế bé tí và cứng đơ (thế không đi xe này nữa)
Thay vì sung sướng sau khi thư giãn ở ĐV, về tới HN uể oải lại còn thất lạc gói đặc sản thịt treo 600k. Buồn rầu về nhà ngủ 1 giấc đến trưa. Nhưng ăn ở tốt nên cuối cũng nhà xe cũng tìm thấy bịch đặc sản nên bay ngay sang bến xe lấy lại (tối chén luôn).
Vậy là kết thúc, chưa thỏa mãn những cũng rất vui. Coi như đưa ông anh đi lễ hội độc thân (có sđt mấy em dân tộc rồi đấy, tranh thủ lúc chưa cưới đi tiếp đi 😀 )